Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

Hình xăm đầu tiên trong đời


Người ta nói, làm nhiều việc cần có cái duyên, mà đúng thế thật!

Từ nhỏ nhỏ, mình chưa bao giờ nghĩ trên người mình sẽ mang một hình xăm. Ý là thứ đồ trang trí mang mãi trên người mà sẽ không bao giờ bỏ đi được là thứ trang sức hấp dẫn nhưng nguy hiểm. Thế mà lớn lên, chỉ có thể kết luận một chữ duyên khi quyết định đặt em nó lên cổ chân trái mình. Nhiều người mê xăm nói về nó với biết bao lớp lang tầng nghĩa. Với mình thì cứ như là duyên nợ, đến lúc rồi thì phải xăm thôi. Mình xăm hình một cành hoa nhỏ, chẳng biết hoa gì, hình như là một cành hoa dại nào đấy. Mỏng manh và thanh khiết như ý nghĩa cái tên của mình. Chọn nó chỉ có thể kết luận là sét đánh vì nhìn phát yêu luôn, nhìn 1 phát là linh cảm được ngay: em là dành cho chị.

Kể chuyện này nghe vui hơn này. Khi mà nghĩ đến việc đi xăm, mối quan tâm hàng đầu của nhiều người là có đau không, nhưng mà điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình lại là liệu những người xung quanh sẽ phán xét và nhìn nhận mình như thế nào. Kể ra cũng có chút nhục nhã và bất lực, nghĩ đi nghĩ lại mình vẫn chỉ là một đứa nhìn mặt thiên hạ để mà lo lắng, run sợ. Thực tế là rất nhiều người đang bị như thế bị ràng buộc và trở nên bất hạnh bởi những con mắt vô thưởng vô phạt của xã hội. Nhưng cuối cùng mình cũng đã bước từng bước một để vượt qua rồi…

Từ giây phút của những ngày cuối  tuổi 20 cho đến hết cuộc đời, có một thứ sẽ luôn bên cạnh. Đó là cảm giác lạ lùng và hạnh phúc. Cứ lâng lâng rồi tự nhủ: 20 quan trọng lắm, làm “gì đấy”thật to đi Hoa! (Dĩ nhiên không chỉ là một hình xăm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét